#DinhHangsBook
Cuộc sống du lịch bụi là một cuộc sống khác. Ở đó không có áp lực của một ngày làm việc tám tiếng, nhưng bạn sẽ phải vội vã để không trễ một chuyến bay hay một chuyến xe bus đường dài. (Và điều ấy xảy ra gần như mỗi ngày và bạn luôn phải trong trạng thái di chuyển liên tục.)
Ở đó không có những con phố ngày nào bạn cũng phải đi, nhưng bạn sẽ phải học cách nhớ những con đường bằng thứ tiếng bạn chưa bao giờ nói chỉ trong vòng vài giờ khi mới đến một thành phố. (Và đối mặt với việc thấy mình ngu đi khi không thể phát âm tên một con đường.)
Ở đó bạn không phải dọn dẹp nhà cửa mỗi khi bừa bộn, nhưng bạn sẽ phải ngủ ở sân bay, bến xe, bến tàu, hay một góc nhà xa lạ. Chiếc ba lô nặng vài chục kg trên lưng là tất cả những gì bạn có trong một căn nhà.
Ở đó bạn không phải ăn mãi một vị nhưng sẽ phải tập nếm những gia vị lạ lùng chưa thử trong đời. ( Và đối mặt với nguy cơ ngộ độc thực phẩm chẳng hạn.)
Ở đó không có những căn phòng máy lạnh cho bạn ngồi một ngày làm việc, nhưng bạn sẽ phải đối mặt với việc thay đổi múi giờ, thay đổi thời tiết và thay đổi cả con người. ( Và đối mặt với nguy cơ lăn đùng ra bệnh khi chẳng có ai bên cạnh chăm sóc, hỏi han, bảo vệ bạn.)
Ở đó, bạn không phải ngày ngày đối mặt với những sếp hay đồng nghiệp bạn chẳng ưa chút nào, nhưng phải đối mặt với nguy cơ bị cướp, bị trộm hay gặp phải những kẻ rất xấu (và phải học cách quan sát và tin tưởng người lạ nữa).
Ở đó bạn không phải chờ đợi đến ngày lãnh lương, nhưng sẽ phải cân đo đong đếm chi phí cho từng bữa ăn, vé xe buýt hay vé tham quan.
Đó không phải là một cuộc sống “sướng”, mà là một cuộc sống “khác.” Tôi tin rằng cuộc sống nào cũng có nỗi vui và buồn của riêng nó, quan trọng là bạn sống thế nào và bạn thoả mãn thế nào với cuộc sống của mình thôi.
(Trích Viết nhảm nhí ngày cuối cùng ở Cuba, 1/1/2014)